Duyên nợ
Kính tặng Đảng bộ và nhân dân huyện Nông Cống)
Chàng trai quê biển Tĩnh Gia
Mà coi Nông Cống như là quê sinh
Có duyên nên mới nợ tình
Hiểu người nên sống hết mình vì nhau.
Cái vùng chiêm trũng đồng sâu
Lo cho cây lúa bạc đầu còn lo
Thương thân vạc, thương thân cò
Thương đàn em bữa đói no thất thường.
Đi qua Tam Tượng, Tứ Trường
Bây giờ Nông Cống thơm hương bốn mùa
Qua thời đất bạc phèn chua
Lúa xanh như chẳng bao giờ được xanh.
Cái duyên để nợ sao đành
Dùng dằng đất níu chân anh hẹn về
Chẳng bùa, chẳng ngãi mà mê
Tiếng đần bầu cứ tỉ tê lòng người.
Quê mình đẹp lám ai ơi
Bảy mươi năm ấy một thời ước mơ
Đất quê đỏ rực sắc cờ
Với người Nông Cống còn ngờ chiêm bao.
Như là trót phải lòng nhau
Chẳng cần cánh phượng trầu cau vẫn đằm
Vì tơ nên vướng ruột tằm
Trăm năm là cả trăm năm nặng tình.
Nhà báo - Nhà thơ: Quốc Thịnh